ĐẾ
SỐ 1( lớp 9)
Phần 1 :
Đọc
đoạn văn sau :
“Thật đáng tự hào vì Việt
Nam có 4000 năm văn hiến. Thật xấu hổ nếu 4000 năm văn hiến chỉ là một chương
trong sách lịch sử chứ không được thể hiện trong cách hành xử đời thường. Thật
buồn vì đó cũng là điều tôi thấy mỗi ngày.
Hãy chỉ cho tôi thấy rằng
tôi đã sai nếu nói: Người Việt không biết xếp hàng, xếp hàng chỉ dành cho học
sinh tiểu học; người Việt không biết tự hào về người Việt, nếu không thì Flappy
Bird đã không phải chết yểu đau đớn; người Việt chửi hay còn hơn hát, cứ xách
ba lô ra tới thủ đô một chuyến thì sẽ được mục sở thị; người Việt vẫn còn luyến
tiếc văn hóa làng xã, giai cấp nếu không phải thế thì họ đã không đứng thẳng
người chửi đổng và cúi rạp mình trước quyền lực bất công mà chẳng dám lên
tiếng; người Việt có đôi mắt siêu hạng nhất vì nhìn đâu cũng thấy cơ hội để
mánh mun, lọc lừa.
(Trích “Tâm thư người Nhật gởi người Việt”)
Câu 1. (1.0 điểm) Nêu những nội dung chính của đoạn trích ?
Câu 2. (0.5 điểm) Văn bản chủ yếu được
viết theo phương thức biểu đạt nào?
Câu 3. (1.5 điểm) Hãy chỉ ra những biểu hiện xấu của người
Việt mà người bạn Nhật nêu lên.Theo em điều đó có chủ quan hay không ? Vì sao ?
Câu
4. (1.0 điểm) Em hiểu từ “hành xử” trong câu “Thật xấu hổ
nếu 4000 năm văn hiến chỉ là một chương trong sách lịch sử chứ không được thể
hiện trong cách hành xử đời thường." như
thế nào ?
Câu 5: (2.0 điểm) Hãy đối thoại với bạn người Nhật bằng cách viết bài văn
ngắn trình bày suy nghĩ của em.
Phần 2 : (4.0 điểm)
“Tôi hãy còn
nhớ buổi chiều hôm đó - buổi chiều sau một ngày mưa rừng, giọt mưa còn đọng
trên lá rừng sáng lấp lánh. Đang ngồi làm việc dưới tấm ny lông nóc, tôi bỗng
nghe tiếng kêu. Từ con đường mòn chạy lẫn trong rừng sâu, anh hớt hải chạy về,
tay cầm khúc ngà đưa lên khoe với tôi. Mặt anh hớn hở như một đứa trẻ được quà.
Sau đó anh lấy vỏ đạn hai mươi ly của
Mỹ, đập mỏng làm thành một cây cưa nhỏ, cưa khúc ngà thành từng chiếc răng
lược, thận trọng, tỉ mỉ và cố công như người thợ bạc. Chẳng hiểu sao tôi thích
ngồi nhìn anh làm và cảm thấy vui vui khi thấy bụi ngà rơi mỗi lúc một nhiều.
Một ngày, anh cưa được một vài răng. Không bao lâu sau, cây lược được hoàn
thành. Cây lược dài độ hơn một tấc, bề ngang độ ba phân rưỡi, cây lược cho con
gái, cây lược dùng để chải mái tóc dài, cây lược chỉ có một hàng răng thưa.
Trên sóng lưng lược có khắc một hàng chữ nhỏ mà anh đã gò lưng, tẩn mẩn khắc
từng nét: “Yêu nhớ tặng Thu, con của ba”. Cây lược ngà ấy chưa chải được mái
tóc của con, nhưng nó như gỡ rối được phần nào tâm trạng của anh. Những đêm nhớ
con, anh ít nhớ đến nỗi hận đánh con, nhớ con, anh lấy cây lược ra ngắm nghía
rồi cài lên tóc cho cây lược thêm bóng, thêm mượt. Có cây lược, anh càng mong
gặp lại con. Nhưng rồi một chuyện không may xảy ra. Một ngày cuối năm năm mươi
tám, năm đó ta chưa võ trang - trong một trận càn lớn của quân Mỹ- ngụy, anh
Sáu bị hy sinh. Anh bị viên đạn của máy bay Mỹ bắn vào ngực. Trong giờ phút
cuối cùng, không còn đủ sức trăng trối lại điều gì, hình như chỉ có tình cha
con là không thể chết được, anh đưa tay vào túi, móc cây lược, đưa cho tôi và
nhìn tôi một hồi lâu. Tôi không đủ lời lẽ để tả lại cái nhìn ấy, chỉ biết rằng,
cho đến bây giờ, thỉnh thoảng tôi cứ nhớ lại đôi mắt của anh.
- Tôi sẽ mang
về trao tận tay cho cháu.
Tôi cúi xuống
gần anh và khẽ nói. Đến lúc ấy, anh mới nhắm mắt đi xuôi.”
Bằng lời ông Sáu hãy kể lại
câu chuyện trong đoạn trích bằng một bài văn có sử dụng yếu tố miêu tả nội tâm
và nghị luận.
ĐỀ SỐ 2( LỚP 9)
PHẦN 1:
Đọc đoạn trích sau và trả lời câu
hỏi:
(...) Vì đường xa,
chúng tôi ở nhà được có ba ngày. Trong ba ngày ngắn ngủi đó, con bé không kịp
nhận ra anh là cha... Suốt ngày anh chẳng đi đâu xa, lúc nào cũng vỗ về con.
Nhưng càng vỗ về, con bé càng đẩy ra. Anh mong được nghe một tiếng “ba” của con
bé, nhưng con bé chẳng bao giờ chịu gọi. Nghe mẹ nó bảo gọi ba vào ăn cơm thì
nó bảo lại:
- Thì má cứ kêu đi.
Mẹ nó đâm nổi giận, quơ đũa bếp
dọa đánh, nó phải gọi nhưng lại nói trổng:
- Vô ăn cơm!
Anh Sáu vẫn ngồi im, giả vờ không
nghe, chờ nó gọi “Ba vô ăn cơm”. Con bé cứ đứng trong bếp nói vọng ra:
- Cơm chín rồi! - Anh cũng không
quay lại. Con bé bực quá, quay lại mẹ và bảo:
- Con kêu rồi mà người ta không
nghe.(…)
(“Chiếc
lược ngà” – Nguyễn Quang Sáng)
Câu 1: Trong đoạn trích trên bé Thu
đã vi phạm phương châm hội thoại nào, vì sao? (1điểm)
Câu 2: Điều gì đã khiến bé Thu có
thái độ đó với ba của mình?(1điểm)
Câu 3: Trong cuộc sống, sẽ có những lúc em
không hài lòng về cách ứng xử của ba mẹ đối với mình (như sự việc của bé Thu
trong đoạn trích trên), vậy khi gặp những tình huống đó em sẽ làm gì? Hãy viết
một văn bản ngắn (khoảng 1trang giấy thi) nêu suy nghĩ của em về tình huống
trên? (3điểm)
PHẦN II :
Hãy tưởng tượng cuộc gặp gỡ giữa em
và ông Sáu trong đoạn trích “Chiếc lược ngà” của Nguyễn Quang Sáng để hiểu rõ
hơn về tình cảm mà ông Sáu giành cho con.(5điểm)